Thursday 19 August 2010

Vạc Sành

Đã mấy đêm nay, không đêm nào Thắm chợp mắt được vì một tin nhắn lạ từ Yahoo Messenger. Công việc của Thắm đã quá quen với những tin nhắn, không có gì đặc biệt nếu đây không phải là tin nhắn từ nick của chồng cô – Nam – một người đã mất.

“Em có khoẻ không?”

Câu hỏi ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu Thắm. Lần đầu Thắm hơi ngạc nhiên, sau đó là sợ hãi. Mỗi tối khi bật Yahoo lên để làm việc với đối tác nước ngoài, thì tin nhắn đã hiện diện từ khi nào. Khi Thắm hỏi lại “Ai vậy?” thì bên kia im lặng không trả lời. Tối hôm sau lại cũng câu ấy lặp lại, sự việc kéo dài mấy đêm liền.

Từ ngày Nam đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Thắm đón thằng em trai út dưới quê lên sống cùng trong căn hộ mà hai vợ chồng Thắm ky cóp mua được ở khu Trung Sơn. Nam ra đi quá nhanh khi còn chưa nhìn thấy mặt đứa con trai vừa tượng hình trong bụng vợ. Trong bệnh viện, Nam nằm mê man 3 ngày liền vì chấn thương quá nặng ở vùng đầu và ngực. Sang ngày thứ tư Nam chợt gượng dậy và ứa nước mắt khóc. Nhưng đó chỉ là sự hồi sinh lần cuối của ngọn đèn dầu sắp tắt, ngay chiều hôm đó Nam đã ra đi vĩnh viễn.

Mới đây mà đã hơn một năm trôi qua, cu Bin cũng sắp thôi nôi. Thắm nghỉ hẳn công việc ở cơ quan từ khi sinh em bé để về làm việc tại nhà. Vốn có trình độ ngoại ngữ khá, tốt nghiệp chuyên ngành ngoại thương, nên Thắm chọn công việc làm trung gian liên lạc giữa các Công ty trong nước và nước ngoài trong các giao dịch xuất nhập khẩu. Thời gian làm việc của Thắm chủ yếu vào ban đêm, vì lúc ấy bên đối tác đang là ban ngày.

Đêm đã khuya, cu Bin đã ngủ say với đứa em trai của Thắm. Sau khi trao đổi xong công việc với đối tác, Thắm ra ban công thư giãn để chuẩn bị làm việc tiếp. Hương Hoàng Lan dưới sân nhà thoang thoảng, tiếng con vạc sành vang lên từng hồi, nghe rất gần.

Thắm chợt nhớ đến câu chuyện về sự tích con Vạc Sành đã đọc ở đâu đó. Chuyện kể xoay quanh mối quan hệ giữa 3 người, người chồng đi chiến trận bị thương với gương mặt bị biến dạng. Người vợ chờ đợi mỏi mòn và nghĩ rằng chồng đã chết nên đi thêm bước nữa. Người chồng sau bao năm về tìm vợ, thấy vợ đang sống hạnh phúc và vì gương mặt mình quá xấu xí nên không dám lộ diện, chỉ dám đứng lén nhìn vợ mình bên hiên hàng đêm. Khi xúc động anh ôm mặt khóc, do không còn khả năng nói được nên khi thổn thức, cổ họng anh chỉ phát ra những âm thanh khèn khẹt. Một hôm người chồng mới chợt nhìn thấy một bóng đen phía bên hiên, nghĩ là thú rừng về quấy phá nên lấy súng ra bắn vào cái bóng ấy. Người vợ sau đó đã nhận ra cái bóng đen đó là chồng cũ của mình, anh chết đi hoá thành con Vạc sành, đêm đêm cất lên những tiếng thổn thức não lòng.

Thắm nhớ về hình ảnh của Nam. Anh là một người chồng mẫu mực hết lòng thương yêu vợ, hoà đồng với các mối quan hệ xã hội nên được mọi người quý mến. Nam mất đi là một tổn thất rất lớn về tinh thần cho Thắm mà không gì có thể bù đắp được. Gia đình bên Thắm cũng cảm nhận mình cũng đã mất đi một đứa con trai chứ không phải là con rễ. Những ngày đầu khi Nam mất, Thắm tưởng không gượng dậy nổi, nhưng mọi người khuyên Thắm hãy vì đứa con trong bụng mà dằn lòng, nếu không sẽ không tốt cho sức khoẻ cả hai. Theo quan niệm của Phật giáo, khóc hay quyến luyến nhiều quá cũng làm người ra đi sẽ khó siêu thoát.

Ngày Nam và Thắm quen nhau, có một người thứ ba cũng đang âm thầm theo dõi mối quan hệ này. Đó là Phú, bạn rất thân của Nam và Thắm. Phú bản tính hiền lành, nhút nhát nhưng rất chân thành và hay giúp đỡ mọi người. Cũng vì quá nhút nhát mà Phú đã bỏ lỡ cơ hội ngỏ lời với Thắm. Thắm cũng vậy, cô hiểu rõ con tim của mình đang thuộc về ai nhưng là con gái thì không thể nào mở lời nói trước được. Thời gian cứ vậy trôi đi đến khi Nam đã ngỏ lời, với sự vun vén của hai gia đình và bạn bè, trong đó có Phú, Thắm đành nhận lời về với Nam mà trong lòng vẫn còn chút gì giận trách Phú.

Khi về với Nam, Thắm cũng đã dần quên mối tình thầm lặng xưa, cô làm tròn bổ phận làm vợ, làm dâu với bên chồng. Nhưng những khi giận Nam, thỉnh thoảng Thắm cũng hay nghĩ về chuyện xưa.

Bỗng một cơn gió mạnh làm đánh rầm cánh cửa sổ, con vạc sành bị gió hất văng vào phòng Thắm. Thắm sợ hãi chạy vào đóng sầm cửa lại, để mặc cho con Vạc sành nằm bất động trên nền gạch, đầu nó bị móp một bên và một chân sau đã bị gãy.

Khi Thắm ngồi vào bàn làm việc thì con Vạc sành chợt tung cánh bay lên đậu vào tập hồ sơ trên bàn. Miệng nó cử động nhưng không hề phát ra được tiếng kêu. Lúc đấy màn hình chiếc laptop của Thắm đã hiện ra dòng tin nhắn quen thuộc từ khi nào.

- Em có khoẻ không?
- Anh là ai?
- Anh rất nhớ em và con.
- Anh là ai, tôi sẽ báo công an đấy!?
- ...
- Anh là ai mà sử dụng nick của chồng tôi?
- Anh lạnh lắm, làm sao để anh được gần em và con?

Trời đang lạnh mà Thắm toát cả mồ hôi, không lẻ Nam lại nhắn tin từ cõi chết. Là người thực tế nên Thắm không tin lắm vào những chuyện tâm linh, nhưng ngoài Nam ra thì có ai biết được mật khẩu của Nam để vào yahoo chat?
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh rất nhớ em và con.
Vẫn những câu nói quanh quẩn không đâu vào đâu.
Thắm sang phòng ngủ gọi thằng em dậy, mấy hôm nay Thắm không dám nói cho nó nghe vì sợ nó hoang mang rồi bỏ về quê. Nhưng đến nước này thì cô không thể chịu đựng nổi nữa.

Thành đang ngủ ngon thì bị kêu dậy nên mắt nhắm mắt mở, lớn tiếng cằn nhằn chị. Nhưng khi qua phòng nhìn thấy tin nhắn của Nam thì nó tròn mắt tỉnh hẳn. Trên màn hình là bức di ảnh của Nam ở khung Avatar, còn những tin nhắn thì da diết đến não lòng.

Nó sợ quá la lên:
- Ma chị hai ơi!
Thắm trấn an nó:
- Em đừng la lớn, chị thấy tin này cả tuần nay mà không dám nói cho em nghe.
- Em sợ ma lắm.
- Nếu thật sự là anh Hai thì anh sẽ không nhát chị em mình đâu.
- Em không biết, mai em về quê liền.
- Em về chị ở với ai?
- Em không biết.
Tưởng kêu Thành qua nó sẽ nghĩ cách giúp mình, nhưng bây giờ lại bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Thắm biết là mình phải làm cho ra lẻ. Nếu là Nam thật thì Thắm còn liệu đường mà tính, còn nếu ai đó chọc phá thì khi phát hiện ra Thành nó sẽ hết sợ mà không về quê.
- Chị nghĩ không phải là Anh Hai, ai đó đang phá mình đó, em ngồi đây để chị nói chuyện.
- Chị xuống đốt nhang cho Anh Hai để Anh không chọc mình nữa.
- Em bình tĩnh, để chị tìm ra manh mối.
Thắm gõ vào bàn phím:
- Anh không phải là Anh Nam.
- Sao em biết?
- Vậy chính xác Anh không phải là anh Nam.
- .....
- Anh nghĩ tôi không biết những trò trên mạng sao, thiếu gì cách để Anh lấy password của anh ấy.
- .....
- Anh thật là vô tình, sao anh lại đi chọc phá làm tổn thương người khác, Anh có biết tôi mất ăn mất ngủ mấy hôm nay không?
- Anh xin lỗi, anh không muốn làm em và con sợ, anh không còn cách nào khác.
- Ai là con của anh? Anh là đàn ông mà không có bản lĩnh, đi chọc phá một gia đình mẹ goá con côi như chúng tôi.
- Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.
- Vậy anh là ai?
- Em có tha lỗi thì anh mới có thể nói.
- Anh là đàn ông, phải tự chịu trách nhiệm về những gì anh làm.
- .................
Một khoảng lặng khá lâu, thằng Thành đứng kế bên giục:
- Chị Hai nhường anh Hai đi. Căng quá ảnh trốn luôn thì mình cũng không biết thực tế là ai.
Thắm mắng Thành:
- Anh Hai cái đầu của em.
Rồi cô gõ tiếp:
- Anh nói đi. Tôi sẽ bỏ qua hết.
Một thoáng ngập ngừng viết rồi xoá, xoá rồi viết, lát lâu màn hình hiện lên:
- Em check mail đi.
Thắm vội vàng check mail, người gởi cũng từ địa chỉ của Nam, file kèm theo là một file âm thanh. Thắm vội mở và bật loa lên.

Bắt đầu là những tiếng còi xe cứu thương xa xa, một giọng nói yếu ớt vang lên, là giọng của Nam, nghe tiếng được tiếng mất:
“Mình biết là mình ... không thể qua khỏi, nhờ Phú giúp ......mình chăm sóc vợ con, mình biết Phú nhút nhát, hãy tìm mọi cách nói chuyện với Thắm để ......cô ấy bằng lòng. Đừng cố giấu tình cảm của mình, Nam hiểu Phú và vợ mình ... mà, Phú không lấy vợ là vì Phú.... không còn yêu ai khác ...đúng không?”.

“Nam không sao mà, cố gắng lên Nam!”.

Nghe xong Thắm ôm mặt khóc nức nở vì những câu nói cuối cùng của chồng. Đôi khi gây nhau với Nam thì Thắm cũng có những suy nghĩ hơi xa về Phú. Thắm không ngờ chồng mình biết nhưng vẫn không nói gì. Cô chợt cảm thấy mình vô cùng có lỗi.

Thằng Thành cũng khóc nức nở, khi xưa nó rất quý Anh Hai của nó, nó xem Nam như Anh ruột của mình.

Khi Thắm ngước lên thì Phú đã nhắn tin qua:
- Em biết Anh là ai rồi phải không? Chính Nam bắt Anh thu âm để có chứng cứ nói cho em tin, trong lúc tụi Anh chờ xe cấp cứu tới. Nam còn đưa Anh password của tài khoản yahoo của Nam.
- Cảm ơn Anh đã cho em nghe những lời nói cuối cùng của Nam.
- Anh biết là một sớm một chiều em không chấp nhận anh, nhất là khi Nam mất mới hơn một năm, nhưng anh mong em hãy nghĩ về tương lai của cu Bin. Nó cần có cha mà Anh hứa sẽ là một người cha tốt của nó.
- Cảm ơn Anh, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.
- Cảm ơn em, Anh vẫn chờ từng phút từng giờ. Chào em. Chúc em ngủ ngon.

Thằng Thành vẫn còn đứng bên cạnh Thắm theo dõi và còn khóc, nhưng nó chợt la toáng lên:
- Chị Hai, có con vạc sành chết trên bàn chị kìa.
Thắm nhìn lại chỗ con vạc sành đậu khi nãy, có lẻ nó đã bị thương quá nặng, hành động bay lên bàn làm việc của Thắm đã là một cố gắng phi thường và cũng là giây phút hồi sinh cuối cùng của nó. Thắm chợt liên tưởng đến hình ảnh của Nam và nước mắt cô lại tuôn ra.

Cô nhẹ nhàng mang xác con vạc sành đặt vào chậu kiểng của Nam trồng ngoài ban công. Xa xa phía chân trời ánh bình minh cũng sắp ló dạng. Bất chợt Thắm nhìn xuống con phố sáng đèn phủ đầy sương phía dưới. Từng hàng cây ngân hạnh thẳng tắp lát đát vài chiếc lá rơi. Một người thanh niên đang lầm lũi bước đi trong giá lạnh.

Nguyễn Văn Tâm A
Sài gòn, 2010

No comments: