Thursday 19 August 2010

Tội Tình

- Ba, ba ơi!

Tiếng thằng Phúc thảng thốt gào lên trong giấc chiêm bao. Hai tay nó huơ huơ trong không khí . Nó nhổm người dậy theo tình huống nó thấy trong mơ rồi oà lên khóc nức nở.

Thím Hai đang nấu nồi cháo dưới bếp, dụi vội tàn lửa đang cháy dở rồi cà nhắc chạy vào buồng. Thím ôm thằng Phúc vào lòng rồi nói như khóc:

- Nín đi con, má nè. Con nằm chiêm bao thấy cái gì mà la quá trời quá đất dạ?
Thằng Phúc có vẻ như đang còn sợ, nó không trả lời câu hỏi của má nó mà rúc đầu vào cái áo còn mùi khăng khẳng khói bếp của thím Hai. Nó nằm im re, lâu lâu lại tủi.
Thím Hai vỗ vỗ vào lưng thằng Phúc cho nó bớt sợ rồi nhìn ra ngoài cái cửa sổ có mấy cái song ngang bằng nhánh cây quao. Bên ngoài nắng chang chang, mấy đọt lát vàng quạch chẳng buồn đung đưa theo cái gió bỏng rát. Thiệt tình ông trời chẳng bù cho hôm qua, mưa tầm tả. Con Hồng và thằng Bình chắc giờ đang lui cui bắt còng ở một cánh đồng nào đó, đợi nước nhửng lớn để ra rạch đặt nhá bắt tép, đặt lợp bắt cá bóng dừa.

Hôm qua, mấy mẹ con thím Hai thiếu chút nữa là chết chìm, nguyên chiếc ghe gạo nằm dưới lòng sông. Nghĩ lại thím Hai còn sợ. Phải chi cái chân phải của thím đừng què, phải chi các con của thím đủ lớn, phải chi chồng thím không bỏ thím và tụi nhỏ. Thím thở dài, nước mắt lăn dài trên gò má sạm đen. Thằng Phúc bị nước mắt của má nó rớt trúng mặt nên ngước lên nhìn thím Hai. Hai má con cùng khóc.

Ba của thằng Phúc đã bỏ mẹ con nó cách đây gần ba năm. Chồng thím là nông dân chính cống, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, còn một người chú ruột như làm ăn xa ở tít tận Bình Phước, vài năm mới về thăm quê cũ và mồ mã ông bà một lần. Tình tính chú Hai hiền lành, ít nói nhưng hơi cộc cằn. Ngoài việc chí thú làm ăn, chú còn có tài vặt là bắt cá bóng dừa rất giỏi. Cũng vì thấy chú tội nghiệp và hiền lành nên má của thím hai mới gả con gái cho chú và bắt chú ở rể. Thời gian đầu gia đình rất đầm ấm, hai vợ chồng chí thú làm ăn rồi sinh ra con Hồng, thằng Bình. Nhưng từ khi sinh ra thằng Phúc, phúc đâu chẳng thấy mà chỉ thấy chú Hai bắt đầu sinh tật trai gái. Người thứ ba chẳng ai xa lạ mà chính là dì Ba – đứa em gái duy nhất của thím Hai, đứa em mà từ thưở nhỏ cùng ngủ chung, chơi chung, bị đòn chung, ..với thím. Những chuyện vui buồn từ khi có chồng thím đều kể cho dì Ba nghe để chị em cùng chia sẻ. Vậy mà .....

Ban đầu hai người còn lén lút. Có lần thằng Bình méc với thím là nó thấy ba nó và dì Ba nằm chung một cái giường. Thím Hai tưởng thằng Bình còn nhỏ nói bậy nên rầy nó. Sau thì hai người gần như công khai qua những lời nói bóng gió trong nhà. Thím Hai quyết định cho vợ chồng con cái ra ở riêng tuốt trong bưng. Nhưng dì Ba và chú Hai xa mặt chớ không thể cách lòng được. Một ngày, thím Hai điếng hồn khi nghe má mình nhắn gọi ra gấp để báo tin dì Ba đã mang bầu, mà cha đứa bé không ai khác là chồng mình. Người đàn ông gây tội lỗi đã cúi đầu chấp nhận trước mặt ba người đàn bà. Dì Ba thì vẻ mặt không có chút gì là xấu hổ, nếu không muốn nói là hơi hãnh diện. Má thím Hai chỉ còn biết kêu trời cho thấu.

Hôm đó thím Hai lội đồng về nhà, không biết mắt mũi để đâu mà người ta nói trên bờ ranh thím không đi, thím lội xuống mấy bụi ô rô, cóc kèn để về nhà. Đến chiều con Hồng không thấy má nó về, nó mới lật đật lội bộ ngược hướng ra nhà ngoại thì gặp má nó đang nằm kẹt trong một gốc đước, chân trái bị què không đi được nữa. Nó phải chạy nhờ hàng xóm kè má nó về rồi dùng củ tỏi lơi đập giập bó vào chân, nhưng vẫn không hết hẳn, thím Hai vẫn phải đi khập khiểng và khi trái gió trở trời thì chân thím lại đau buốt.

Từ hôm đó, chồng thím và dì Ba dọn ra cánh đồng xa nhất, miệt ở trong bưng ở để tránh lời ra tiếng vào. Thằng Sang con của hai người mới hai tuổi đã phải gởi về bà ngoại vì dì Ba lại đang mang bầu đứa thứ hai. Đêm nằm nghe mưa rơi lộp độp trên tàu chuối ngoài hè, nhìn ba đứa con ngủ say mà lòng dạ thím ba đau như xát muối. Chắc kiếp trước thím mắc nợ chồng mình và dì Ba nên kiếp này phải trả. Thím Hai cứ tự an ủi như thế mỗi khi nhớ lại chuyện cũ. Thật là không còn tuổi nhục nào hơn. May mà các con thím ngoan, hoặc là chúng nó chưa tới tuổi ngổ ngược. Thím sợ nhất thằng Bình, sợ cái tính cộc cằn sẽ giống ba nó. Lại lo cho con Hồng, vì luật trời cha làm con phải gánh trả.

Chiều hôm qua, nhà chuẩn bị hết gạo nên bốn má con chèo ghe ra ngã ba sông lớn chà gạo. Mưa tầm tả suốt buổi chiều. Con Hồng và thằng Bình tính kêu má nó ở nhà nhưng thím Hai không chịu, thím sợ tụi nhỏ đi một mình sẽ bị người ta ăn gian lấy mất gạo hoặc chà không sạch mất công về phải sàng gạo nhặt bỏ thóc. Mà để hai đứa con nít 7-8 tuổi đi sông nước như vậy lỡ có bề gì bà con quở chết. Thằng Phúc mới gần 4 tuổi cũng đòi đi cho biết nhà máy chà gạo. Con Hồng lấy mấy cái vải mũ che những bao lúa, thằng Bình thì chặt thêm mấy tàu lá chuối tươi phủ lên, ba mẹ con ì ạch lội bùn nhão đẩy chiếc ghe ra khỏi con mương sau nhà để ra sông lớn, vì lúc đó đang nước sát. Thằng Phúc còn nhỏ ngồi trên mui ghe cổ vũ.

Gặp buổi đông người đi chà gạo nên cả nhà thím Hai phải chờ gần đến tối mới tới lượt, thím là lượt cuối cùng. Bận về mưa càng lớn, nước trên sông cũng chuyển ròng. Gặp chiếc ghe bị lủng xì nước hoài. Có để sẵn đất sét trên ghe, thím Hai trét vào chỗ lủng mấy lần mà vẫn không xong. Con Hồng bơi đằng mũi, thím Hai bơi đằng lái, còn thằng Bình thì hì hục tát nước bằng cái mo nang dừa phơi khô cắt ngang.

Đi tới một khúc sông, con Hồng chỉ tay vào bờ hỏi má nó:
- Nhà ba con gần chỗ này phải hông má?
- Mày hỏi làm chi? – Thằng Bình nạt chị nó, nó lúc nào cũng xưng mày tao với chị.

Nhà của ba thằng Bình và con Hồng phải đi cập theo con rạch nhỏ rồi bơi ghe sâu vào trong nữa mới tới. Chỗ đó là đất riêng của bên chú Hai. Cũng thưa thớt người ở y như chỗ thím Hai và tụi nhỏ đang ở, tối lửa tắt đèn hoặc khi có chuyện muốn nhờ hàng xóm phải lội ruộng hoặc chèo ghe gần nửa tiếng mới tới chỗ có người ở.

Lúc này đã nhá nhem tối, trời vẫn mưa rả rích. Trên sông không con chiếc ghe xuồng nào ngược xuôi. Mấy má con hối nhau bơi nhanh về kẻo không thấy đường. Trên ghe đã hết đất sét để trám chỗ lủng, thím Hai biểu con Hồng qua con rạch này ghé vào lấy thêm đất. Nhưng chưa kịp qua ngã ba thì gặp con nước từ rạch chảy ra hơi mạnh làm chiếc ghe xoay vòng. Thím Hai gào to lên kêu thằng Bình và thằng Phúc nắm chặt vào chiếc ghe, còn thím và con Hồng ra sức bơi mạnh tay cho chiếc ghe mau tới bờ, thoát khỏi con nước xoáy.

Thằng Bình nói với con Hồng:
- Mày xuống coi thằng Phúc, tao bơi cho.
- Mày làm sao mạnh bằng tao? – Con Hồng không chịu – Để tao bơi.

Hai đứa dùng dằng mãi khiến chiếc ghe càng trôi ra xa ngoài sông. Trong khi nước vào chỗ lủng ào ào gần nửa chiếc ghe. Mấy bao gạo, bao cám ướt hết, thấm nước nên sức nặng nó càng nhiều làm áp lực nước vào càng mạnh. Thằng Bình chạy xuống cầm cái mo tác liên tục mà không ăn thua gì.

Thím Hai thét lên trong nước mắt:
- Thằng Bình, con Hồng, mỗi đứa ôm một bao trấu. Ghe gần chìm rồi.

Tuy nói thế, thím Hai cũng không biết làm gì hơn là chạy tới ôm chặt thằng Phúc, mặc cho chiếc ghe đang chìm dần. Trên ghe chỉ có hai bao trấu, con Hồng và thằng Bình mỗi đứa ôm một bao, nếu thím Hai đeo vào nữa thì chắc bao trấu sẽ chìm. Nếu để thằng Phúc ôm chung với con Hồng hay thằng Bình thì nó cũng không bám lâu được.

Chiếc ghe từ từ chìm xuống, thằng Bình và con Hồng ôm bao trấu đang bị nước cuốn trôi ra xa. Hai đứa cố gắng đạp mạnh chân cho bao trấu vào gần bờ nhưng không đẩy nổi sức mạnh của dòng nước. Con Hồng kêu khóc thảm thiết, còn thằng Bình lì đòn nên chỉ bặm chặt môi mà không khóc.

Thím Hai kêu thằng Phúc ôm cổ để thím lội vào bờ, nhưng cái chân thím đau quá không đủ sức đạp nước. Thím đau xót trong lòng vô cùng, vừa lo cho thằng Bình, con Hồng, vừa biết mình đang cận kề cái chết. Thằng Phúc bắt đầu sặc nước, khóc ầm lên.

Đúng lúc đó từ trong con rạch, một chiếc ghe lớn hơn chiếc ghe của thím Hai theo dòng nước trôi phăng phăng ra, ngay hướng thím đang chới với. Trên ghe không có ai. Thím Hai cố hết sức còn lại rướn người lên, với tay bắt được mạn chiếc ghe. Bằng chút sức lực còn lại thím đưa được thằng Phúc nằm trên ghe rồi nhoài người leo lên.

Thím lấy cây dầm để sẵn trên chiếc ghe bơi nhanh về hướng hai bao trấu. Thím vớt được con Hồng. Nhìn bao trấu của thằng Bình thì không thấy nó đâu. Thím tái mặt, hốt hoảng kêu nó, con Hồng và thằng Phúc cũng hét to gọi thằng Bình. Ngay lúc thím Hai định nhảy xuống sông với hy vọng nắm được tay hay chân của thằng Bình thì nghe tiếng kêu ở trên bờ sông. Thím Hai mừng chảy nước mắt vì đó là tiếng kêu của thằng Bình. Thì ra lúc nãy nó kêu con Hồng bỏ bao trấu ra để tự bơi vào bờ mà con Hồng không nghe vì mắc la khóc, nên nó tự buông bao trấu ra để lặn vô bờ. Trong đầu nó tính nếu ôm bao trấu thì chỉ nổi trên mặt nước mà không thể nào vào bờ được vì bao trấu thấm nước nặng quá.

Chừng bốn má con đã lên hết trên ghe thì thằng Bình mới hỏi:
- Chiếc ghe của ai dạ má?
- Má hổng biết – Thím Hai vừa thở hổn hển vừa trả lời – Tự dưng má thấy nó từ trong rạch trôi ra, chắc của ai cột không kỹ nên nó tuột dây. Mình mượn đỡ sáng mai đem trả cho người ta.
- Biết của ai mà trả má?
- Má cũng không biết.
- Trong con rạch chảy ra có khi nào của ba hông má? – Giọng con Hồng.
- Của ba đâu mà của ba – Thằng Bình lại nạt chị nó – Bộ trong con rạch này chỉ có mình nhà ổng hả? – Nó quay sang thím Hai - Chiếc ghe của mình chìm rồi sao vớt lên được má?
- Chắc nó trôi mất rồi, không còn nằm ở chỗ này đâu.

****

Có tiếng ý ới ngoài sân cắt ngang suy nghĩ của thím Hai, hình như giọng thằng Bình và con Hồng về. Thím Hai có dặn tụi nó khi nước lớn nửa con rạch thì về nhà, con Hồng coi chừng em để Thím và thằng Bình đi trả ghe. Nhưng không hiểu sao tụi nó lại về sớm.

Thím Hai bỏ thằng Phúc ra và bước ra sân hỏi lớn:
- Sao tụi con về sớm vậy, đặt lợp không có cá hả?
- Hông má ơi – Thằng Bình mặt mũi lấm lem bùn đất, tay xách thùng còng nặng trịch, nó lúc nào cũng nhanh nhẩu hơn con Hồng – Ngoại nhắn má con mình ra ngoại gấp.
- Có chuyện gì dạ con?
- Tụi con hông biết – Giọng con Hồng, nó gác cái nhá lên hàng rào trước nhà – Tụi con đang định đi đặt lợp thì bác Năm từ ngoài ngoại đi ghe ngang nhắn vậy đó, nói là có chuyện gấp lắm.

Thím Hai hối tụi nhỏ ăn cơm rồi bốn má con vội vả đi bộ ra nhà ngoại. Má thím Hai đón thím ở ngay cửa, có vẻ sốt ruột lắm. Thím Hai điếng người nghe nghe bà ngoại báo tin:
- Con Ba nó chết rồi.

Má thím Hai nấc lên từng tiếng, còn thím Hai thì đứng không vững nữa, té ầm vào tấm vách lá. Dù giận dì Ba nhưng dù sao nó cũng từng là đứa em bé bỏng của thím.

Trong cơn hoảng loạn đó, thím Hai nghe má thím kể tiếng được tiếng mất:

- Chiều hôm qua trước khi thằng Hai đi đặt lợp về, nó có uống chút rượu với đám bạn. Về tới nhà hổng biết nó buộc chiếc ghe kiểu gì mà chừng nước rút chiếc ghe trôi mất tiêu. Tới tối con Ba đau bụng đẻ, nó tính lấy ghe chở vợ nó đi lên xã thì đâu có cái giống gì mà chở đi. Nó tức tốc chạy bộ đi mượn ghe, nhưng chổ hẻo lánh xa xôi biết kiếm ai? Nó có chạy xuống nhà mày thì mấy má con mày không có ở nhà. Chừng nó vô tới trong này mượn được ghe chở con Ba lên xã thì đâu còn kịp. Gặp trời mưa nó cảm lạnh, dầm cả tiếng đồng hồ mà, chỉ cứu được đứa nhỏ thôi hà.

Bà dừng lại khóc hù hụ:

- Thằng Hai nó báo cái nhà này mà. Cái tội của nó biết làm gì cho hết nè trời? Phải chi con Ba nghe lời tao, trước khi đẻ một tháng vào ở trong này tao lo như thằng Sang lần trước thì đâu tới nổi.
- Em bé đâu rồi ngoại? – Con Hồng tỉnh bơ hỏi.
- Con nhỏ để lại Trạm vài bữa cho mạnh giỏi mới đem về được. Còn ba mày với hàng xóm đang lo thủ tục trên Trạm xã để đưa dì Ba mày về. Coi má mày đỡ chưa kìa, mặt mày xanh lét hết rồi.

Thím Hai được ai đó dìu lên giường. Trong cơn lơ mơ, thím thấy chồng thím đay nghiến thím tại sao lấy chiếc ghe đi mất cho dì Ba chết. Chồng thím ít nói, nhưng nói câu nào câu nấy xuyên trong óc người khác. Thím cố gắng giải thích cho chồng hiểu nhưng chồng thím cứ nhìn trừng trừng vào thím, huơ chân múa tay. Thím khóc nhưng không thành tiếng, miệng cứ rên hừ hự. Thím thấy tội nghiệp cho hai đứa nhỏ con của dì Ba, má thím còn sống được bao lâu mà lo cho tụi nó?

Có ai đó đang xoa dầu cho thím, hình như thằng Bình. Thím mở mắt ra nhìn xung quanh, hơi tỉnh táo và nhận ra mình đang ở đâu. Thím thấy thằng Sang đứng kế bên thằng Bình. Hai đứa nó giống nhau như đúc. Thím đưa cánh tay yếu ớt kéo nó lại gần, thều thào nói theo suy nghĩ ban nãy:

- Về ở với dì nghe con.
Thằng Sang không hiểu dì Hai nó đang nói gì, nó có cảm giác sợ vì nãy giờ chứng kiến cảnh dì Hai bị xỉu. Nó lấy bàn tay nhỏ xíu gỡ tay dì nó ra, hốt hoảng chạy biến vào buồng. Nó lấy miếng vải của cửa buồng che kín người, chỉ ló mỗi cái mặt, ngơ ngác nhìn ra cửa.

Nguyễn Văn Tâm A
Sài gòn, 2010

Vạc Sành

Đã mấy đêm nay, không đêm nào Thắm chợp mắt được vì một tin nhắn lạ từ Yahoo Messenger. Công việc của Thắm đã quá quen với những tin nhắn, không có gì đặc biệt nếu đây không phải là tin nhắn từ nick của chồng cô – Nam – một người đã mất.

“Em có khoẻ không?”

Câu hỏi ấy cứ ám ảnh mãi trong đầu Thắm. Lần đầu Thắm hơi ngạc nhiên, sau đó là sợ hãi. Mỗi tối khi bật Yahoo lên để làm việc với đối tác nước ngoài, thì tin nhắn đã hiện diện từ khi nào. Khi Thắm hỏi lại “Ai vậy?” thì bên kia im lặng không trả lời. Tối hôm sau lại cũng câu ấy lặp lại, sự việc kéo dài mấy đêm liền.

Từ ngày Nam đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Thắm đón thằng em trai út dưới quê lên sống cùng trong căn hộ mà hai vợ chồng Thắm ky cóp mua được ở khu Trung Sơn. Nam ra đi quá nhanh khi còn chưa nhìn thấy mặt đứa con trai vừa tượng hình trong bụng vợ. Trong bệnh viện, Nam nằm mê man 3 ngày liền vì chấn thương quá nặng ở vùng đầu và ngực. Sang ngày thứ tư Nam chợt gượng dậy và ứa nước mắt khóc. Nhưng đó chỉ là sự hồi sinh lần cuối của ngọn đèn dầu sắp tắt, ngay chiều hôm đó Nam đã ra đi vĩnh viễn.

Mới đây mà đã hơn một năm trôi qua, cu Bin cũng sắp thôi nôi. Thắm nghỉ hẳn công việc ở cơ quan từ khi sinh em bé để về làm việc tại nhà. Vốn có trình độ ngoại ngữ khá, tốt nghiệp chuyên ngành ngoại thương, nên Thắm chọn công việc làm trung gian liên lạc giữa các Công ty trong nước và nước ngoài trong các giao dịch xuất nhập khẩu. Thời gian làm việc của Thắm chủ yếu vào ban đêm, vì lúc ấy bên đối tác đang là ban ngày.

Đêm đã khuya, cu Bin đã ngủ say với đứa em trai của Thắm. Sau khi trao đổi xong công việc với đối tác, Thắm ra ban công thư giãn để chuẩn bị làm việc tiếp. Hương Hoàng Lan dưới sân nhà thoang thoảng, tiếng con vạc sành vang lên từng hồi, nghe rất gần.

Thắm chợt nhớ đến câu chuyện về sự tích con Vạc Sành đã đọc ở đâu đó. Chuyện kể xoay quanh mối quan hệ giữa 3 người, người chồng đi chiến trận bị thương với gương mặt bị biến dạng. Người vợ chờ đợi mỏi mòn và nghĩ rằng chồng đã chết nên đi thêm bước nữa. Người chồng sau bao năm về tìm vợ, thấy vợ đang sống hạnh phúc và vì gương mặt mình quá xấu xí nên không dám lộ diện, chỉ dám đứng lén nhìn vợ mình bên hiên hàng đêm. Khi xúc động anh ôm mặt khóc, do không còn khả năng nói được nên khi thổn thức, cổ họng anh chỉ phát ra những âm thanh khèn khẹt. Một hôm người chồng mới chợt nhìn thấy một bóng đen phía bên hiên, nghĩ là thú rừng về quấy phá nên lấy súng ra bắn vào cái bóng ấy. Người vợ sau đó đã nhận ra cái bóng đen đó là chồng cũ của mình, anh chết đi hoá thành con Vạc sành, đêm đêm cất lên những tiếng thổn thức não lòng.

Thắm nhớ về hình ảnh của Nam. Anh là một người chồng mẫu mực hết lòng thương yêu vợ, hoà đồng với các mối quan hệ xã hội nên được mọi người quý mến. Nam mất đi là một tổn thất rất lớn về tinh thần cho Thắm mà không gì có thể bù đắp được. Gia đình bên Thắm cũng cảm nhận mình cũng đã mất đi một đứa con trai chứ không phải là con rễ. Những ngày đầu khi Nam mất, Thắm tưởng không gượng dậy nổi, nhưng mọi người khuyên Thắm hãy vì đứa con trong bụng mà dằn lòng, nếu không sẽ không tốt cho sức khoẻ cả hai. Theo quan niệm của Phật giáo, khóc hay quyến luyến nhiều quá cũng làm người ra đi sẽ khó siêu thoát.

Ngày Nam và Thắm quen nhau, có một người thứ ba cũng đang âm thầm theo dõi mối quan hệ này. Đó là Phú, bạn rất thân của Nam và Thắm. Phú bản tính hiền lành, nhút nhát nhưng rất chân thành và hay giúp đỡ mọi người. Cũng vì quá nhút nhát mà Phú đã bỏ lỡ cơ hội ngỏ lời với Thắm. Thắm cũng vậy, cô hiểu rõ con tim của mình đang thuộc về ai nhưng là con gái thì không thể nào mở lời nói trước được. Thời gian cứ vậy trôi đi đến khi Nam đã ngỏ lời, với sự vun vén của hai gia đình và bạn bè, trong đó có Phú, Thắm đành nhận lời về với Nam mà trong lòng vẫn còn chút gì giận trách Phú.

Khi về với Nam, Thắm cũng đã dần quên mối tình thầm lặng xưa, cô làm tròn bổ phận làm vợ, làm dâu với bên chồng. Nhưng những khi giận Nam, thỉnh thoảng Thắm cũng hay nghĩ về chuyện xưa.

Bỗng một cơn gió mạnh làm đánh rầm cánh cửa sổ, con vạc sành bị gió hất văng vào phòng Thắm. Thắm sợ hãi chạy vào đóng sầm cửa lại, để mặc cho con Vạc sành nằm bất động trên nền gạch, đầu nó bị móp một bên và một chân sau đã bị gãy.

Khi Thắm ngồi vào bàn làm việc thì con Vạc sành chợt tung cánh bay lên đậu vào tập hồ sơ trên bàn. Miệng nó cử động nhưng không hề phát ra được tiếng kêu. Lúc đấy màn hình chiếc laptop của Thắm đã hiện ra dòng tin nhắn quen thuộc từ khi nào.

- Em có khoẻ không?
- Anh là ai?
- Anh rất nhớ em và con.
- Anh là ai, tôi sẽ báo công an đấy!?
- ...
- Anh là ai mà sử dụng nick của chồng tôi?
- Anh lạnh lắm, làm sao để anh được gần em và con?

Trời đang lạnh mà Thắm toát cả mồ hôi, không lẻ Nam lại nhắn tin từ cõi chết. Là người thực tế nên Thắm không tin lắm vào những chuyện tâm linh, nhưng ngoài Nam ra thì có ai biết được mật khẩu của Nam để vào yahoo chat?
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh rất nhớ em và con.
Vẫn những câu nói quanh quẩn không đâu vào đâu.
Thắm sang phòng ngủ gọi thằng em dậy, mấy hôm nay Thắm không dám nói cho nó nghe vì sợ nó hoang mang rồi bỏ về quê. Nhưng đến nước này thì cô không thể chịu đựng nổi nữa.

Thành đang ngủ ngon thì bị kêu dậy nên mắt nhắm mắt mở, lớn tiếng cằn nhằn chị. Nhưng khi qua phòng nhìn thấy tin nhắn của Nam thì nó tròn mắt tỉnh hẳn. Trên màn hình là bức di ảnh của Nam ở khung Avatar, còn những tin nhắn thì da diết đến não lòng.

Nó sợ quá la lên:
- Ma chị hai ơi!
Thắm trấn an nó:
- Em đừng la lớn, chị thấy tin này cả tuần nay mà không dám nói cho em nghe.
- Em sợ ma lắm.
- Nếu thật sự là anh Hai thì anh sẽ không nhát chị em mình đâu.
- Em không biết, mai em về quê liền.
- Em về chị ở với ai?
- Em không biết.
Tưởng kêu Thành qua nó sẽ nghĩ cách giúp mình, nhưng bây giờ lại bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Thắm biết là mình phải làm cho ra lẻ. Nếu là Nam thật thì Thắm còn liệu đường mà tính, còn nếu ai đó chọc phá thì khi phát hiện ra Thành nó sẽ hết sợ mà không về quê.
- Chị nghĩ không phải là Anh Hai, ai đó đang phá mình đó, em ngồi đây để chị nói chuyện.
- Chị xuống đốt nhang cho Anh Hai để Anh không chọc mình nữa.
- Em bình tĩnh, để chị tìm ra manh mối.
Thắm gõ vào bàn phím:
- Anh không phải là Anh Nam.
- Sao em biết?
- Vậy chính xác Anh không phải là anh Nam.
- .....
- Anh nghĩ tôi không biết những trò trên mạng sao, thiếu gì cách để Anh lấy password của anh ấy.
- .....
- Anh thật là vô tình, sao anh lại đi chọc phá làm tổn thương người khác, Anh có biết tôi mất ăn mất ngủ mấy hôm nay không?
- Anh xin lỗi, anh không muốn làm em và con sợ, anh không còn cách nào khác.
- Ai là con của anh? Anh là đàn ông mà không có bản lĩnh, đi chọc phá một gia đình mẹ goá con côi như chúng tôi.
- Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.
- Vậy anh là ai?
- Em có tha lỗi thì anh mới có thể nói.
- Anh là đàn ông, phải tự chịu trách nhiệm về những gì anh làm.
- .................
Một khoảng lặng khá lâu, thằng Thành đứng kế bên giục:
- Chị Hai nhường anh Hai đi. Căng quá ảnh trốn luôn thì mình cũng không biết thực tế là ai.
Thắm mắng Thành:
- Anh Hai cái đầu của em.
Rồi cô gõ tiếp:
- Anh nói đi. Tôi sẽ bỏ qua hết.
Một thoáng ngập ngừng viết rồi xoá, xoá rồi viết, lát lâu màn hình hiện lên:
- Em check mail đi.
Thắm vội vàng check mail, người gởi cũng từ địa chỉ của Nam, file kèm theo là một file âm thanh. Thắm vội mở và bật loa lên.

Bắt đầu là những tiếng còi xe cứu thương xa xa, một giọng nói yếu ớt vang lên, là giọng của Nam, nghe tiếng được tiếng mất:
“Mình biết là mình ... không thể qua khỏi, nhờ Phú giúp ......mình chăm sóc vợ con, mình biết Phú nhút nhát, hãy tìm mọi cách nói chuyện với Thắm để ......cô ấy bằng lòng. Đừng cố giấu tình cảm của mình, Nam hiểu Phú và vợ mình ... mà, Phú không lấy vợ là vì Phú.... không còn yêu ai khác ...đúng không?”.

“Nam không sao mà, cố gắng lên Nam!”.

Nghe xong Thắm ôm mặt khóc nức nở vì những câu nói cuối cùng của chồng. Đôi khi gây nhau với Nam thì Thắm cũng có những suy nghĩ hơi xa về Phú. Thắm không ngờ chồng mình biết nhưng vẫn không nói gì. Cô chợt cảm thấy mình vô cùng có lỗi.

Thằng Thành cũng khóc nức nở, khi xưa nó rất quý Anh Hai của nó, nó xem Nam như Anh ruột của mình.

Khi Thắm ngước lên thì Phú đã nhắn tin qua:
- Em biết Anh là ai rồi phải không? Chính Nam bắt Anh thu âm để có chứng cứ nói cho em tin, trong lúc tụi Anh chờ xe cấp cứu tới. Nam còn đưa Anh password của tài khoản yahoo của Nam.
- Cảm ơn Anh đã cho em nghe những lời nói cuối cùng của Nam.
- Anh biết là một sớm một chiều em không chấp nhận anh, nhất là khi Nam mất mới hơn một năm, nhưng anh mong em hãy nghĩ về tương lai của cu Bin. Nó cần có cha mà Anh hứa sẽ là một người cha tốt của nó.
- Cảm ơn Anh, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.
- Cảm ơn em, Anh vẫn chờ từng phút từng giờ. Chào em. Chúc em ngủ ngon.

Thằng Thành vẫn còn đứng bên cạnh Thắm theo dõi và còn khóc, nhưng nó chợt la toáng lên:
- Chị Hai, có con vạc sành chết trên bàn chị kìa.
Thắm nhìn lại chỗ con vạc sành đậu khi nãy, có lẻ nó đã bị thương quá nặng, hành động bay lên bàn làm việc của Thắm đã là một cố gắng phi thường và cũng là giây phút hồi sinh cuối cùng của nó. Thắm chợt liên tưởng đến hình ảnh của Nam và nước mắt cô lại tuôn ra.

Cô nhẹ nhàng mang xác con vạc sành đặt vào chậu kiểng của Nam trồng ngoài ban công. Xa xa phía chân trời ánh bình minh cũng sắp ló dạng. Bất chợt Thắm nhìn xuống con phố sáng đèn phủ đầy sương phía dưới. Từng hàng cây ngân hạnh thẳng tắp lát đát vài chiếc lá rơi. Một người thanh niên đang lầm lũi bước đi trong giá lạnh.

Nguyễn Văn Tâm A
Sài gòn, 2010